MÊ TÌNH BERLIN - ENGELCHEN

Mê tình Berlin – Chương 6

Chương 6

Edit: Diệp Tư Vũ

Nghe Niels nói xong, mặt Phàn Hi liền biến sắc, “Anh biết tôi là ai sao?”

Niels lắc đầu, “Tôi không biết cô.”

“Vậy, tại sao anh biết tôi là người nổi tiếng?”

“Bởi vì diện mạo cô không phải tầm thường, ăn mặc cũng không đơn giản, hơn nữa hộ chiếu nhập cảnh chỉ có thời hạn mười ngày, bây giờ Liên hoan phim Berlin đang diễn ra. Tuy tôi không biết tại sao cô lại ở trên du thuyền này, nhưng tôi cảm thấy khả năng cô là người nổi tiếng rất lớn.”

Vừa nãy Niels liếc qua hộ chiếu của cô, suy đoán của anh thực ra cũng có dựa vào thông tin anh vừa thu thập được. Phàn Hi nhất thời không tìm được lời phản bác, chỉ có thể công nhận, người đàn ông này tư duy logic thật tốt.

Thấy cô không nói gì, anh biết mình đã nói đến trọng điểm, không nhanh không chậm mà tiếp tục, “Chắc hẳn cô cũng không có ý định dừng lại, vì vậy tôi mong cô có thể làm theo đề nghị của tôi, chúng ta, mỗi bên lùi một bước.”

Ngữ khí của anh không hề ngạo mạn, thậm chí rất khách khí, khiến Phàn Hi có cảm giác áp lực, cô không thích loại cảm giác này, tự dưng trong lòng lại muốn đối đầu với anh, cô lên tiếng, “Nếu tôi muốn truy cứu tới cùng thì sao?”

Niels nhìn cô. Đôi mắt cô đen tĩnh mịch, phảng phất một lớp sương mù, lạnh lẽo như băng, người nhìn không thấu.

“Nếu như vậy thì, dựa theo luật pháp Đức, hai bên khởi tố, muốn quan tòa phán định, cô sẽ phải ở lại đây ít nhất hai tháng.”

Phàn Hi không nói gì. Ở đây hai tháng, đó là điều không thể, ở Trung Quốc còn một đống chuyện cần cô trở về. Có điều, cô thực sự không thích cách anh ta tự tin kiểm soát mọi thứ, dường như với anh mà nói, cô đã nằm trong lòng bàn tay anh rồi.

Niels lùi một bước, nói, “Tôi có thể bảo người vừa đụng chạm cô tới xin lỗi cô.”

“Không.” Phàn Hi đột nhiên nở nụ cười, cố ý gây khó dễ, “Anh không phải là người phát ngôn tạm thời của bọn họ sao? Tôi muốn anh xin lỗi tôi. À, trước mặt mọi người, công khai xin lỗi.”

Niels lắc đầu, “Không thể công khai xin lỗi, tôi là người phát ngôn của bọn họ, mỗi câu mỗi từ, đều là đại diện cho quân đội.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Phàn Hi tự nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút thú vị, liền nói, “Không xin lỗi trước mọi người cũng được, nhưng anh phải để tôi sờ lại một cái, cho hòa nhau.”

Sắc mặt Niels trầm xuống.

Phàn Hi bật cười lớn, đi qua vỗ vai anh, thấp giọng nói, “Đừng căng thẳng, tôi đùa tí thôi mà.”

Đùa? Rõ ràng là cô đang đùa anh.

Nhìn thái độ của cô như vậy, Niels nhíu mày, không khỏi nghi ngờ suy đoán lúc nãy của mình, cô ta thực sự là đại minh tinh sao?

*********

Những chuyện xảy ra trên du thuyền, Phàn Hi không hề cho vào bộ nhớ.

Sáng hôm sau lên máy bay, trở về Trung Quốc Đại Lục.

Vừa đặt chân đến sảnh sân bay, đã bị một đoàn fan hâm mộ vây quanh. Dưới sự giúp đỡ của trợ lý và vệ sĩ, từ từ thoát khỏi đám đông, đi đến bãi đỗ xe. Vệ sĩ thay cô mở cửa xe, Phàn Hi sửa lại váy, ngồi xuống ghế. Từ đầu đến cuối cô đều không tháo kính râm.

Ngồi ở ghế lái chính là người đại diện của cô, Chương Tuyệt, đợi cô ngồi ổn định, anh nhấn ga, xe ô tô rời khỏi sân bay.

Phàn Hi lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, “Chuyện giẫm váy xử lý như thế nào?”

Chương Tuyệt nói, “Xử lý hết rồi.”

Thảo nào lúc nãy ở sân bay không hề có phóng viên, Phàn Hi tán thưởng, “Anh thật lợi hại nha.”

Chương Tuyệt không dám ôm công lao này, thẳng thắn đáp, “Sao anh làm được điều này, là Boss tự tay xử lý.”

Cô nhíu mày, “Triệu Trí Đình không lợi dụng chuyện này để lăng xê tên tuổi cho Chu Hân sao? Thật kì lạ.”

Chương Tuyệt nói, “Là do thành kiến của em với Boss quá lớn, chứ thật ra anh ta vẫn rất bao dung em. “

“Thật sao?” Cô mỉm cười, “Vẫn còn tình cảm ư?”

“Còn một chút. Tóm lại, em đừng động tới giới hạn của anh ta.”

Phàn Hi tháo kính râm, bóp nhẹ sống mũi, thời gian ngồi máy bay dài khiến mắt cô hơi sưng.

Yên lặng trong chốc lát, Chương Tuyệt đột nhiên nhớ ra một việc, nói luôn, “Đúng rồi, hợp đồng của em với công ty Hoa Hồng còn nửa năm. Có tiếp tục ký nữa không?”

Cô lại đeo kính râm lên, không đáp lại mà hỏi, “Có lựa chọn khác không?”

Chương Tuyệt gật đầu, “Có không ít, trong đó có công ty truyền thông Bác Sang và Bách Đằng có thể cân nhắc.”

“Đưa tài liệu cho em, lúc nào rảnh em xem qua.”

“Em định đổi thật à?”

“Chỉ cần có tiền, không gì là không thể.”

Chương Tuyệt không nói gì, hai người họ chuyến này, cho dù là lợi ích lâu dài, hay lợi ích ngắn hạn, chung quy lại cũng đều là hai chữ lợi ích. Làm gì có chuyện hợp tác mãi mãi.

Thấy anh không nói lời nào, Phàn Hi lại hỏi, “Còn anh thì sao?”

“Anh làm sao?”

“Chọn con đường nào?”

Chương Tuyệt cười cười, “Anh cũng không phải đại minh tinh, chẳng lẽ em muốn dẫn anh theo à?”

Chỉ thuận miệng đùa một câu, không ngờ Phàn Hi lại cho là thật, “Đúng, ý em là vậy, nhưng vấn đề là, anh có tự nguyện hay không?”

Phàn Hi ở trong giới showbiz, giờ rời công ty quản lý, điều kiện là đưa theo người đại diện, cũng không phải quá đáng.

Chương Tuyệt trầm mặc, Hoa Hồng phát triển đến bây giờ, anh cũng là người có công từ ngày đầu thành lập, từng tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ diễn viên. Nhưng anh chưa từng gặp ai tính cách giống Phàn Hi, anh thực sự tò mò, sau này Phàn Hi có thể thiên biến vạn hóa, tiến xa tới mức nào.

Thấy anh im lặng, Phàn Hi cũng không miễn cưỡng, “Anh cứ từ từ cân nhắc, trong vòng nửa năm hãy cho em một đáp án.”

*********

Bộ phim điện ảnh mới chiếu, phá kỉ lục phòng vé năm nay, Phàn Hi lập tức được mọi người chú ý nhiều hơn, có thể nói là đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, trở thành Ảnh hậu của làng giải trí.

Cao xử bất thắng hàn.

Ở trên cao chắc chắn không thể tránh khỏi cái rét.

Một bước lên mây liền khiến bao kẻ đố kị, tung tin bôi đen ở trên mạng khiến danh tiếng của cô ngày càng xấu đi. Chương Tuyệt không thể giải quyết được hết. Nữ thần dù sao cũng là người, chuyện tình cảm không thể ngăn cấm. Bị đám chó săn chuyên nghiệp điều tra được, cô có quan hệ mờ ám với một người mẫu nam.

Người mẫu đó tên là Ngạn Viêm, là người lai Trung – Anh. Anh ta cao 1.98m, thân hình “tam giác ngược”, bụng tám múi đúng tiêu chuẩn, mông tròn chân dài. Mới xuất hiện không lâu liền thu hút rất nhiều fans, quả là người có tài.

Nhưng cho dù anh ta có tài, có tiền đồ, nhưng trước mắt vẫn là dựa vào Phàn Hi để leo cao. Phàn Hi nhìn trúng nhan sắc của anh ta, còn anh ta nhìn trúng danh tiếng của cô, hai người tuy qua lại với nhau, nhưng trong lòng có tình cảm hay không, chỉ họ mới biết.

Ở cùng Ngạn Viêm trong khách sạn một lúc, khi cô vừa rời khỏi, thì điện thoại đổ chuông.

Cô liếc qua màn hình, là Triệu Trí Đình.

Vừa nhấc máy, anh ta đã hỏi, “Em đang ở đâu? Anh cần gặp em.”

“Có chuyện gì?

“Anh cần em làm người phát ngôn của một sản phẩm.”

“Làm việc với người đại diện của tôi đi.”

“Không được, phải nói trực tiếp với em.”

Nghe anh ta nói như vậy, Phàn Hi hơi tò mò, phát ngôn cho sản phẩm gì mà lại không thể chuyển qua người đại diện?

“Vậy gặp ở biệt thự núi Lam của tôi.”

Phàn Hi không vội vàng, tới spa làm đầu, rồi mới lái xe tới.

Lúc cô đến nơi, Triệu Trí Đình đã đứng đó từ lâu, dựa vào ô tô hút thuốc. Nhìn từ xa, âu phục phẳng phiu, đúng là người quan tâm đến diện mạo bên ngoài. Phàn Hi không hề phủ nhận, cô cũng là yêu bằng mắt, nên trước đây mới chịu ở bên anh ta.

Thấy cô lái xe tới, Triệu Trí Đình ném điếu thuốc đã hút hết xuống đất, giẫm vài cái, sau đó đi nhanh tới chỗ cô.

Anh ta không kiên nhẫn mà gõ gõ lên cửa kính xe, tấm kính từ từ hạ xuống, gương mặt xinh đẹp của Phàn Hi xuất hiện sau lớp kính.

“Em đến muộn ba tiếng.”

Nghe anh ta than phiền, Phàn Hi chỉ mỉm cười, “Anh kiên nhẫn chờ như vậy, chứng tỏ chuyện sắp nói vô cùng quan trọng.”

“Bớt lời thừa thãi đi, mau lên mở cửa.”

Phàn Hi xuống xe, đến trước cánh cửa nhấn mật khẩu, ngôi biệt thự này không phải nơi ở chính của cô, hầu như không hề lui tới.

Sau khi nhập mật khẩu, cánh cửa sắt lớn từ từ mở ra, Phàn Hi quay người đi đến xe của mình, bị Triệu Trí Đình kéo lại.

“Sao lại đổi mật khẩu?”

Biệt thự là Triệu Trí Đình tặng cô lúc anh ta theo đuổi cô. Lúc đó chuyện này còn gây chấn động làng giải trí.

Phàn Hi rút tay lại, “Tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế. Một tháng không đổi mật khẩu ba bốn lần, tôi sẽ không ngủ được.”

“Em bị như vậy từ bao giờ, sao anh không biết?”

“Còn nhiều chuyện anh không biết lắm.”

Triệu Trí Đình hít một hơi, đè nén cảm giác muốn xé tan mặt nạ tươi cười của cô, nói, “Em có cần phải đối đầu với anh như vậy không?”

Phàn Hi ra vẻ vô tội, “Nếu muốn coi anh là quân xanh, thì tôi đã đưa anh về nhà của mình rồi. Ông chủ Triệu, anh nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

Cô đi lướt qua anh ta, trở về xe của mình.

Nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại của cô, đáy mắt Triệu Trí Đình có chút thất thần. Đến khi xe cô chạy vụt qua, anh ta mới bừng tỉnh. Sắc mặt anh trầm xuống, lái xe của mình vào bên trong.

Cửa vừa mở ra, không khí ngột ngạt ập đến, trên khung cửa còn có cả mạng nhện.

Triệu Trí Đình quơ quơ tay, hỏi, “Đã bao lâu rồi em không đến đây?”

Phàn Hi mở cửa sổ, “Từ khi chúng ta chia tay.”

“…”

“Đưa anh đến đây, nơi này vắng vẻ, đám chó săn sẽ không biết mà đưa tin.”

“…” Sắc mặt Triệu Trí Đình càng kém.

Người phụ nữ này nói câu nào cũng khiến người khác tức chết.

Phàn Hi nhàn nhạt nhìn anh ta, duỗi ngón tay làm động tác kẹp thuốc, hỏi, “Có thuốc không?”

Triệu Trí Đình lấy bao thuốc từ túi quần, rút một điếu đưa cho cô.

Phàn Hi ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy chiếc bật lửa từ trong túi xách. Bật lửa zippo nạm kim cương, bản giới hạn, là quà của Triệu Trí Đình tặng cô. Có điều, đừng hiểu lầm, không phải vì hoài niệm, mà vì cô không muốn vứt đi. Cô hút thuốc lá, đúng lúc cần bật lửa, liền giữ lại dùng tiếp.

“Tạch” một tiếng, ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt cô. Cô hít một hơi, rồi nhả từng vòng khói ra ngoài cửa sổ, đối với người nghiện thuốc lá, hút mỗi một điếu đều là hưởng thụ.

Triệu Trí Đình nhìn bóng lưng yểu điệu của Phàn Hi, tâm tư lơ lửng trong không trung, lúc hai người chưa chia tay, thường lui tới đây vào cuối tuần để tránh đám chó săn. Anh giàu có lại đẹp trai, không thể chung tình với một người, cho nên phụ nữ bên cạnh anh tới rồi lại đi, đi rồi lại tới. Chỉ có Phàn Hi là người duy nhất anh giữ ở trong lòng, cho tới bây giờ, trái tim của anh cũng có thể loạn nhịp chỉ vì bóng lưng của cô.

Nói về tính cách, Phàn Hi mang đặc trưng của phụ nữ, nói khoa trương hơn, thì là có chút lẳng lơ, vô cùng yêu nghiệt, mê hoặc lòng người.

Triệu Trí Đình không phải không yêu cô, chỉ là nếu cô không quá kiêu ngạo, trong mắt không được phép có dù chỉ một hạt cát, hai người có thể sẽ không chia tay. Có điều, nói đi phải nói lại, nếu như cô không nói chia tay…thì cô không còn là Phàn Hi nữa.

Phàn Hi xoay người, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn anh, “Nói đi, có chuyện gì?”

Triệu Trí Đình là người có đầu óc, anh thu lại suy nghĩ, đi vào vấn đề, “Để em làm người phát ngôn một sản phẩm.”
Cô nhướng mày, giơ ngón tay kẹp điếu thuốc ý bảo anh ta nói tiếp.

“Công nghệ Mina.”

Cô nhả một vòng khói,  “Là cái quái gì?”

“Một sản phẩm tăng chiều cao.”

Phàn Hi bật cười, “Tăng chiều cao, cao giống tôi sao? Vậy anh thử trước đi.”

1.78 mét, đi thêm giày cao gót, liền cao hơn Triệu Trí Đình nửa cái đầu.

Nghe chiều cao của mình bị xúc phạm, Triệu Trí Đình không buồn phân biệt là cô đang đùa hay thật, gương mặt lập tức sa sầm. Anh rút tập tài liệu từ cặp ra, ném cho cô, nói, “Em chỉ cần ký vào hợp đồng là được, nội dung bên trong không cần để ý.”

Phàn Hi không hề cầm lên xem, trực tiếp từ chối, “Tôi không nhận.”

Dường như đã đoán được câu trả lời của cô, sắc mặt Triệu Trí Đình không thay đổi, “Sản phẩm này là do anh trực tiếp quản lý, nếu em làm đại diện, mỗi năm anh sẽ trích cho em 5% lợi nhuận.”

“Không làm.”

“7%.”

Cô vẫn một mực từ chối, “Không là không.”

“Vì sao? Cho anh một lý do.” Chỉ cần là thực phẩm bảo vệ sức khỏe thì lợi nhuận vô cùng cao, cho dù chỉ có 7% nhưng cũng là con số lớn, anh thật sự không hiểu sao cô lại từ chối.

Cô cười lạnh, “Phàn Hi tôi không phải thánh mẫu, nhưng cũng không vì chút tiền lợi nhuận ấy mà làm hỏng danh tiếng của mình.”

Triệu Trí Đình nhíu mày, “Em nghĩ ăn cái này sẽ chết à?”

“Ăn vào có chết hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi sẽ không làm hỏng danh tiếng của mình.”

“Đừng quên danh tiếng của em cũng là anh cho.”

“Cho rồi, thì là của tôi.”

“Em có cần phải đối đầu với anh như vậy không?”

“Đâu có.”

“Vậy ký hợp đồng đi.” Đầu óc Triệu Trí Đình đúng là linh hoạt, dụ dỗ hay ép buộc đều dùng tới, nói, “Em chỉ cần ký, em sẽ là đại sứ hình ảnh của LV Trung Quốc.”

Môi cô cong cong, kiên định nói, “Không.”

Cứng mềm đều đã dùng, cô nhất quyết không đồng ý, Triệu Trí Đình không kìm nén được nữa, chỉ tay vào mặt cô, “Em đúng là không biết trời cao đất dày.”

Phàn Hi xoay xoay bật lửa zippo trong tay, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Triệu Trí Đình hừ một tiếng, giận dữ đạp cửa bỏ đi.

<< Chương trước

Chương sau >>

4 bình luận về “Mê tình Berlin – Chương 6

Bình luận về bài viết này